Phan Thiết có nhà tôi
Ra khỏi cửa rừng là nhà cửa biển
Tà Cú ngất cao, thong thả tượng Phật nằm
Đồi Trinh nữ nhũ hồng đắm say cảm mến
Phan Thiết có nhà tôi
Quên hết bụi trần
Lãng đãng tứ cô nương
Ngọt lịm một lời thách đối:
Chứa Chan, Chán Chưa, Chưa Chán.
Phan Thiết có nhà tôi
Vị tướng trỏ tay thề
Mũi Kê Gà mắt thần canh biển
Ai đi xa nhớ nước mắm mặn mòi
Phan Thiết có nhà tôi
Sau đồi cát kia là dinh Thầy Thím
Lánh chốn ồn ào, tìm nơi tĩnh vắng
Tin nhắn một chiều
Im lặng và Nghe
PHAN THIẾT CÓ BẠN TÔI
Lê Thị Thanh Chung
Phan Thiết có bạn tôi
Lâm Cúc ở rừng – Kim Oanh ở biển
Thân nhau như chị em ruột thịt
Hoài Vân và tôi thành “tứ cô nương”
Phan Thiết có bạn tôi
Chiều lãng đãng qua chùa
Thắp hương cầu Phật
Bật cười nghe sư thầy hát
“Em ơi trái đất vẫn tròn…”
Phan Thiết có bạn tôi
Bãi biển đêm bỗng sáng rực đèn trời
Bập bùng ánh lửa
Chú rể – cô dâu nắm tay nhảy múa
Ì ầm cơn mưa
Phan Thiết có bạn tôi
Đêm chẳng thể dài hơn
Mặt trời tỉnh giấc
Tay nắm bàn tay
Âm thầm nước mắt
Thương nhau.
CÒN HOÀI NHỮNG CHỨA CHAN
Nguyễn Lâm Cúc
Ngọn gió như quen tôi
Lân la về từ biển
Nơi vạt nắng đến nằm
Võng sóng bao trìu mến
Hạt bụi như biết tôi
Theo nhau mấy nẻo trần
Bóng mát người giữa nương
E tình không thể đối
Còn hoài những chứa chan
Như là tìm thấy tôi
Giữa thất bát hẹn thề
Nao nao lời của biển
Mặn mòi đến dường kia
Thác Bà với núi Ông
Chẳng xa dinh Thầy, Thím
Tấm lòng lúc đi vắng
Là theo những bóng chiều
Im lặng và Nghe.