NGỌC PHƯƠNGNAM. Trang dayvahoc lần trước đã tuyển chọn chùm thơ hay về biển. Trong số đó có những bài được nhiều người ưa thích như: Tổ quốc nhìn từ biển của Nguyễn Việt Chiến; Biển của Puskin; Biển của Xuân Diệu, Thơ viết ở biển của Hữu Thỉnh; Biển một bên và em một bên của Trần Đăng Khoa; Thuyền và biển của Xuân Quỳnh; Giao hưởng biển của Vũ Thanh Hoa; Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi của Nguyễn Trọng Tạo; Biển núi em và sóng của Đỗ Trung Quân; Núi và biển Nha Trang của Hồ Tịnh Tâm và Video nhạc tuyển Đừng ví em là biển, nhạc Trần Thanh Tùng, thơ Minh Thiên, trình bày Anh Thơ. Trang dayvahoc lần này, mời các bạn thưởng thức tuyệt phẩm Xa khơi, nhạc Nguyễn Tài Tuệ, trình bày Anh Thơ. BIển nỗi nhớ và em, album Khoảng cách Đàm Vĩnh Hưng và chùm thơ về biển của Tường Vi, Quỳnh Trâm, Hoàng Kim, …
LỜI RU CỦA BIỂN
Tường Vi
Khi biển mặn cất lời ru êm ái, khi những cồn cào của sóng vẫy bờ xa, khi tim ta bồi hồi trong thương nhớ. Giữa những mặn nồng và cả những đắng cay. Biển vẫn vậy thì thào quyến rũ, sóng ôm bờ dìu dặt ngược xuôi. Giữa đêm khuya mình em lang thang trên bờ biển, em ngạc nhiên khi biển ấm vô cùng, sóng ôm chân em ấm áp vỗ về. Hơi ấm của ngày, hơi ấm của nắng vẫn còn trong sóng biển. Em biết lắm sóng xóa lấp vết chân trần của em trên cát, trong mịt mùng đêm tối mênh mông. Như thời gian trôi đi không trở lại, như những nỗi buồn cùng với niềm vui đang lặng lẽ biệt từ. Em bỗng thấy bóng mình nhỏ bé, giữa mênh mông của đêm và ánh trăng xa bàng bạc, giữa tiếng nhạc trong veo du dương thì thầm bí ẩn của biển sâu. Những con sóng bạc trong đêm tung bọt trắng, ôm chân em rồi lại lùi xa vào trong tối xa dần,xa dần rồi biến mất, em muốn gọi mà không làm sao cất tiếng , bởi vì sóng cứ trôi hoài trôi mãi thật xa. Mỗi lần đến là một lần tiễn biệt, con sóng nào cũng ấm cũng thiết tha, nhưng ra đi thì lần nào cũng vậy ,sóng bạc đầu mải đến với biển xanh. Bờ cát trắng chỉ mình em ở lại, sau mỗi lần hối hả mến yêu. Em nằm xuống để sóng ôm mình lần nữa, trong ấm áp nhẹ nhàng mà quấn quyện không gian, trong giây lát mà như ngàn ngàn ngày mong nhớ , bỗng lại chìm tan vợi hết buồn sâu. Sóng đã mang niềm vui trở lại, và mang đi những khắc khoải chờ mong. Lá của những cây dừa ven bờ cát mịn lách cách, lao xao đập hoài theo gió thổi, giữa miên man thương nhớ khôn nguôi, em chợt hiểu rằng anh là sóng, anh ra đi để anh lại trở về. Em chợt hiểu tình mình muôn đời chung thủy, để mỗi lần sóng biển lại ôm em, là một lần em thêm hạnh phúc , là một lần em tan hết miền đau. Anh ở đâu hỡi người tình biển, em yêu anh và em sẽ mãi đợi chỉ mình anh. Em chờ anh.
HOÀI VỌNG BIỂN
Quỳnh Trâm
Biển mặn mòi cất lời ru êm ái
Sóng cồn cào ru gọi bến bờ xa
Lời thầm thì rơi vào miền xa ngái
Bàn chân trần bối rối giữa bao la…
Nắng đã trốn từ khi nào vào biển
Để đêm về sóng ấm vỗ về em
Nỗi buồn nhớ bạc đầu con sóng biếc?
Ánh trăng mờ bàng bạc giữa trời đêm…
Tiếng biển hát trong veo như huyền thoại
Thăm thẳm sâu bí ẩn chuyện đại dương
Em bé nhỏ trong nỗi mình khắc khoải
Mong manh em với ngàn sóng đêm trường…
Mỗi lần đến, lại một lần tiễn biệt
Sóng nồng nàn hôn bờ cát… rồi xa
Bờ cát trắng đắm chìm trong hoài vọng
Sóng anh nơi nào…, em tìm mãi… thiết tha…
BIển nỗi nhớ và em
album Khoảng cách Đàm Vĩnh Hưng
SÓNG YÊU THƯƠNG VỖ MÃI ĐẾN VÔ CÙNG
Hoàng Kim
Anh yêu biển tự khi nào chẳng rõ
Bởi lớn lên đã có biển quanh rồi
Gió biển thổi nồng nàn hương biển gọi
Để xa rồi thương nhớ chẳng hề nguôi
Nơi quê mẹ mặt trời lên từ biển
Mỗi sớm mai gió biển nhẹ lay màn
Ráng biển đỏ hồng lên như chuỗi ngọc
Nghiêng bóng dừa soi biếc những dòng sông
Qua đất lạ ngóng xa vời Tổ Quốc
Lại dịu hiền gặp biển ở kề bên
Khi mỗi tối điện bừng bờ biển sáng
Bỗng nhớ nhà những lúc mặt trăng lên
Theo ngọn sóng trông mù xa tít tắp
Nơi mặt trời sà xuống biển mênh mông
Ở nơi đó là bến bờ Tổ Quốc
Sóng yêu thương vỗ mãi đến vô cùng …
DẠY VÀ HỌC. Trang www.dayvahoc.blogtiengviet.nettuyển chọn thơ hay về biển. Trong đó có những bài được nhiều người ưa thích như: Tổ quốc nhìn từ biển của Nguyễn Việt Chiến; Biển của Puskin; Biển của Xuân Diệu, Thơ viết ở biển của Hữu Thỉnh; Biển một bên và em một bên của Trần Đăng Khoa; Thuyền và biển của Xuân Quỳnh; Giao hưởng biểncủa Vũ Thanh Hoa; Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi của Nguyễn Trọng Tạo;Biển núi em và sóng của Đỗ Trung Quân; Núi và biển Nha Trang của Hồ Tịnh Tâm;
Đừng ví em là biển, nhạc Trần Thanh Tùng, thơ Minh Thiên, trình bày Anh Thơ.
Ai thấy mình vĩ đại muốn tự hiểu giọt nước và biển cả hãy đứng trước biển.
Ai muốn học bài học vô giá thiên nhiên và cuộc sống hãy đứng trước biển.
Ai muốn tìm hiểu huyền thoại Lạc Long Quân và Âu Cơ, khí phách người Cha “đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển khơi” hãy đứng trước biển.
Ai muốn hiểu vũ trụ bao la, trời và biển, núi biển và sông hãy đứng trước biển.
Biển là bài học mênh mông về Quê Hương, Tổ Quốc: Sóng yêu thương vỗ mãi đến vô cùng.
Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước (*)
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
Nguyễn Việt Chiến (*) Mới đây người dân huyện đảo Lý Sơn đã tìm thấy một sắc chỉ của vua triều Nguyễn năm 1835 cử dân binh ra canh giữ đảo Hoàng Sa
Biển
Puskin (Nga)
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau – cay đắng
Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu…
Biển
Xuân Diệu
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê
Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm biển biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc chiều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm.
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Thơ viết ở biển Hữu Thỉnh
Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là roi mà đá núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngã
Vì em…
* Nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc bài này thành bài hát
thể hiện ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng
Nhạc Phan Huỳnh Điểu Thơ Xuân Quỳnh Thể hiện Quang Lý
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố Giao hưởng biển
nhạc Trần Thanh Tùng
thơ Minh Thiên
trình bày Anh Thơ
Đừng ví em là biển
Sâu thẳm và bao la
Thuyền nan em bé nhỏ
Không xa được bến bờ
Đừng ví em là biển
Nước mặn chát chân trời
Giữa mênh mông vẫn khát
Không uống được anh ơi
Đừng ví em là biển
Ngàn năm sóng xô hoài
Suốt cuộc đời không gặp
Bến bờ là tàn phai
Vị mặn dâng cho đời
Buồn vui đầy lại vơi
Em không là biển khơi
Em chỉ là em thôi
Đừng ví em là biển
Càng rộng càng cô đơn
Mỗi năm ngàn trận bão
Tan nát cả tâm hồn.
Em không là biển khơi
Bến bờ nằm khắp muôn nơi
Mà lòng em chỉ muốn
Của một mình anh thôi
Đừng ví em là biển
Em chỉ là em thôi
Đừng ví em là biển
Em chỉ là . . em thôi!